Ký ức 11 tháng ở Israel – Những kỷ niệm không thể nào quên…

Đến thời điểm hiện tại, khi đã trở về Việt Nam được hơn 1 tháng rồi mà tâm trí của mình ngày nào cũng ở đất nước Israel. Nhiều khi mình tự hỏi bản thân, Israel có gì đáng để lưu luyến đến vậy?

       Những ngày cuối tháng 7 nóng nực, ở một nơi cách xa đất nước Việt Nam hơn 10000 km, có những con người đang bắt đầu tập quen dần với một cuộc sống mới…

       Đọc được những dòng status, những hình ảnh, clip các bạn đăng tải trên facebook vài ngày qua trong lòng mình lại cảm thấy buồn, một chút hụt hẫng, nhớ Israel đến phát khóc. Hôm nay mình muốn chia sẻ về cuộc sống của mình trong suốt thời gian ở bên Israel, hy vọng các bạn sẽ có thêm một chút động lực để trải nghiệm cuộc sống tại đó.

       Tạm biệt Việt Nam

       Lục lại miền ký ức, cũng ngày này của một năm về trước, mình giống như các bạn quyết tâm xách ba lô lên và đi, bắt đầu sự trải nghiệm đầu tiên trong đời tại một nơi xa quê hương như vậy. Cố ngăn cho những giọt nước mắt thôi rơi, bước thật nhanh qua cửa cách ly sân bay, sợ quay đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt của những người thân trong gia đình, mình lại không nỡ ra đi…

       Bắt đầu cuộc trải nghiệm

Gần một ngày ngồi trên máy bay và thêm 3 tiếng trên xe bus, cuối cùng thì mình cũng đặt chân tới moshav Hatzeva, nơi mình sẽ học tập và làm việc suốt 11 tháng tại Israel. Khi được ông chủ đưa về nơi ở, căn phòng vỏn vẹn 9m2 nhưng chất đầy những bụi bặm và ngổn ngang đồ đạc. Với thời tiết nóng bức hơn 400C, điều hòa không hoạt động, phòng bếp bừa bộn những đồ là đồ, chiếc bếp gas dính đầy dầu mỡ, đóng két lại. Chiếc tủ lạnh mà hồi sáng ông chủ bảo rằng: “Mày có thể dùng nó”. Chúng mình đã vui mừng biết bao cho đến khi mở nó ra: “Trời ơi, chỉ toàn là đất”. Bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ mà mình tưởng tượng ra đều bị sụp đổ. Sốc. Nhưng chỉ một lát thôi, tự trấn an tinh thần, nhớ lại những gì chị Thu và các anh chị trong Trung tâm đã định hướng: “Bình tĩnh giải quyết từng vấn đề”. Chúng mình nhờ ông chủ qua sửa giúp chiếc điều hòa, thêm vào đó là cả một buổi chiều mình và một bạn cùng phong bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, bếp núc và tủ lạnh. Loay hoay một vài tiếng, mọi thứ đã tạm ổn. Đến lúc chiều tối ông chủ đưa chúng mình lên shop mở tài khoản để mua đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi làm vào hôm sau.

       Ngày đầu tiên đi làm của mình, thời tiết thật sự nóng hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Hôm đó mình đã bị chiếc gai của lá chà là chọc vào chân sâu tận 5cm, đến mức ông chủ phải sử dụng chiếc kìm mới kéo nó ra được. Lúc đó thời tiết vừa nắng nóng khô rát, vừa đau chân, mới xa gia đình tủi thân cực. Tối hôm đó, lần đầu tiên gọi điện về nhà, nghe thấy giọng nói của mẹ, mình đã không thể kìm được những giọt nước mắt, cố kìm nén để không khóc thành tiếng, gượng cười để bố mẹ yên tâm. Khi nói chuyện với bố mẹ xong, mình lủi thủi chạy ra một góc công viên và khóc như một đứa trẻ, thật sự rất nhớ nhà và chỉ muốn được về nhà ngay lập tức. Ngày thứ hai đi làm, hôm đó là thứ bảy và chúng mình làm liên tục từ sáng sớm đến hai giờ chiều, công việc là dọn đồng, kéo những đoạn ni lông ở dưới đất lên và cuộn lại. Những đoạn ni lông được phủ bởi lớp đất rất dày, bằng sức của con gái kéo được nó lên giống như cực hình vậy. Đến giữa trưa mình cảm thấy rất đói, nhìn xung quanh cũng không có đến một chỗ râm để chạy vào, có những lúc mình cảm tưởng như sắp ngất tại đồng luôn. Mình và bạn cùng làm an ủi nhau phải cố gắng thêm một chút, một chút nữa thôi là được về rồi. Mới có một chút khó khăn ban đầu đã nhụt trí, vậy những ngày tháng sau nữa sao thể vượt qua được.

       Thời gian tiếp theo công việc của bọn mình là dọn đồng, dải ống nước, bón phân, trồng cây và tiếp tục đóng cọc dựng farm mới, phủ plastic…. Những công việc tưởng chừng như chỉ dành cho con trai mà chúng mình cũng từng làm qua. Farm mình trồng rất nhiều loại cây như: dưa vàng, dưa hấu, bí ngô, bí ngòi, cà chua, tỏi tây, tỏi ta….. Mùa thu hoạch là mùa làm việc tập trung cao độ, thời gian làm việc 12, 13 tiếng liên tục trong 2 tháng, ban ngày hái quả, buổi tối về xếp thành từng pales cao hơn đầu mình

       Nhiều lúc cũng buồn và tủi thân lắm khi nhìn bạn bè xung quanh, họ cũng là con gái vậy mà họ được làm trong packing house ở farm cá, farm rau, farm chà là… Mình cũng là con gái vậy mà suốt ngày làm ở ngoài đồng, nắng nóng và cực nhọc như vậy???

       Chúng mình đã vượt qua khó khăn như thế nào?

       Thời gian đầu chúng mình mới sang chưa thể quen với thời tiết và công việc, đặc biệt là thời tiết quá khắc nhiệt. Để vơi đi nỗi nhớ xa nhà, tinh thần đoàn kết giữa những người con lần đầu xa quê càng được nâng lên. Chúng mình cùng nhau tụ họp lại, nấu những bữa cơm đậm chất Việt Nam, ở bên cạnh an ủi, chia sẻ về những công việc hiện tại của mình, động viên cùng nhau cố gắng. Nếu không có những lời động viện, quan tâm từ những người bạn, thực sự mình chưa chắc đã vượt qua được những khó khăn vất vả của công việc. Mình vẫn nhớ như in một ngày, farm mình đi làm đến 10 giờ tối mới được nghỉ, cơ thể mệt mỏi sau một ngày làm việc dài chỉ muốn đi ngủ. Chính những người bạn của mình đã nấu đồ ăn và mang qua phòng cho chúng mình, lúc đó mình đã cảm động đến phát khóc. Những người bạn làm ở môi trường giống mình, sống chung cùng hoàn cảnh với mình, cùng đổ những giọt mồ hôi mặn chát vì trời nắng nóng, mới thực sự hiểu và đồng cảm được những khó khăn mà chúng mình đang trải qua.

       Khi đã quen với cuộc sống ở đó, những hoạt động mang tính tập thể ngày càng nhiều hơn. Những ngày lễ trung thu, tết nguyên đán là dịp những người con xa quê cảm thấy nhớ quê hương, gia đình nhiều nhất. Chúng mình cùng nhau tổ chức các hoạt động tập thể như giao lưu bóng đá, mở cuộc thi Got talent, các hoạt động đó khiến chúng mình gần nhau hơn, đoàn kết và thân thiết như những người thân trong gia đình.

       Về công việc, thời gian đầu mọi thứ đến với mình thật khó khăn. Công việc nặng nhọc, cơ thể luôn trong trạng thái mệt mỏi, uể oải. Nhưng chỉ một tháng sau mình đã dần quen với nó, phủ plastic, bón phân không còn là ác mộng với bọn mình nữa, cảm giác như công việc nhẹ nhàng hơn vậy. Thời tiết một vài tháng sau cũng dịu hơn và mình bắt đầu để ý những thứ xung quanh một chút. Được trông thấy những cây cà chua mình tự tay chăm sóc lớn lên hàng ngày, những chú ong bay vo ve tìm mật quanh những bông hoa bí, những luống tỏi tây cao hơn hẳn so với ngày đầu mới qua. Mình bỗng cảm thấy yêu cuộc sống này hơn, yêu sự yên bình khi mỗi sáng thức dậy, yêu công việc hiện tại của mình. Nhìn thấy những cây giống mình tự tay trồng xuống, chăm sóc sắp đến ngày được hái quả, cảm giác vui lắm. Mình đã học được rất nhiều điều từ ông chủ mình, ngay từ những hành động nhỏ nhất đến những công việc tại farm. Ông chủ đã giải thích cho chúng mình rất nhiều về hệ thống tưới nước nhỏ giọt trong farm hay cách chăm sóc cây trồng, hàm lượng thuốc trừ sâu, cách bón phân, hái quả sao cho hợp lý. Những công việc chúng mình làm tại đồng nó là bài học rất bổ ích và thực tiễn, bổ xung rất nhiều cho những bài giảng lý thuyết mà chúng mình được học trên lớp. Mình còn học được cách ông chủ dạy con, chăm sóc, vun vén gia đình mình. Hình ảnh ông chủ mới đi làm từ đồng về, quần áo ướt đẫm mồ hôi, một tay bế đứa con nhỏ, 1 kia cầm chiếc bánh mỳ ăn nó một cách vui vẻ vẫn luôn in đậm trong tấm trí mình. Hay những người bố dắt con mình ra bể bơi vào ngày cuối tuần. Israel là đất nước đáng để học hỏi, không chỉ về nên nông nghiệp hiện đại, mà còn học về cách cư xử, cách quản lý công việc và nhân công. Điều mình ấn tượng nhất là cách ứng xử của người đàn ông Israel. Họ không coi những việc như chăm sóc con cái, dọn dẹp nhà cửa, vun vén gia đình là công việc của người vợ. Thay vào đó, họ san sẻ những công việc nhà với vợ của mình, và coi đó là phần trách nhiệm cho dù ở bên ngoài kia công việc của họ là gì đi chăng nữa.

          Về ông chủ của mình, thời gian đầu khi giao tiếp ông không hiểu được những gì mình nói, và mình cũng không hiểu được hết những gì ông nói. Lúc đó mình mới hiểu được tầm quan trọng của tiếng Anh như thế nào. Mình không cảm thấy mặc cảm mà đã cố gắng cải thiện tiếng Anh rất nhiều với hy vọng có thể giao tiếp được với ông chủ của mình. Mặc dù công việc có vất vả, mệt mỏi nhưng những khi gặp ông chủ chúng mình lúc nào cũng tươi cười, chào hỏi rất thân thiện và lễ phép. Bằng sự chân thành và cởi mở chúng mình đã tạo rất nhiều ấn tượng tốt đẹp với ông chủ, thậm chí ông chủ đã tổ chức cho chúng mình một chuyến đi chơi tại Biển Chết sau thời gian thu hoạch vất vả.

       Về các anh công nhân Thái Lan trong farm, lần đầu gặp các anh chúng mình cũng rất thân thiện chào hỏi các anh. Đa số người Thái Lan ở đó họ không nói được tiếng Anh nên hầu hết những giao tiếp của chúng mình đều là ngôn ngữ cơ thể. May mắn thay, ở farm mình có một anh người Thái Lan nói được tiếng Anh nên mình cũng hỏi anh một số công việc trong farm. Qua vài lần tiếp xúc với các anh thì mình nhận ra một điều, nếu mình sống chan hòa, cởi mở và hòa đồng với họ thì họ cũng đối tốt với mình bằng cả sự chân thành mà họ có. Khi trở nên thân thiết hơn, cả farm mình cũng thường xuyên nấu những món ăn truyền thống của mỗi quốc gia và ngồi lại với nhau ăn những bữa tối thật vui vẻ. Khi trở về Việt Nam, mình vẫn giữ liên lạc với các anh trong farm, hỏi thăm sức khỏe và công việc ở đó. Đối với mình các anh giống như những người anh trai của mình vậy.

       Đến thời điểm hiện tại, khi đã trở về Việt Nam được hơn 1 tháng rồi mà tâm trí của mình ngày nào cũng ở đất nước Israel. Nhiều khi mình tự hỏi bản thân, Israel có gì đáng để lưu luyến đến vậy? Phải chăng mình đã được quá nhiều sau chuyến đi, kinh nghiệm học tập, những kỹ năng sống, sự trải nghiệm của bản thân. Đặc biệt là mình có thêm rất nhiều bạn mới, chúng mình có quá nhiều kỷ niệm vui buồn. Israel với mình bây giờ chỉ còn là kỷ niệm, là lưu luyến, là thứ gì đó để nhớ về, là động lực để mình cố gắng hơn nữa trên con đường tiếp theo của cuộc đời. Mình vẫn ước ao có thể quay lại đó học tập và làm việc một lần nữa, ngay cả khi được chia vào farm có thể nói là công việc vất vả nhất so với con gái như farm chúng mình.

       Các bạn ạ, thời gian đầu mới qua sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất trong suốt quá trình chúng mình học tập và làm việc tại Israel. Những vấn đề về nhà ở, điều hòa, máy giặt, wifi, mình có thể bình tĩnh giải quyết được, sạch sẽ hay không là do mình thôi các bạn nhỉ? Hãy luôn nhìn nhận mọi vấn đề một cách tích cực nhất.

       Tất cả những cảm xúc mà các bạn đang có, phải làm việc trong thời tiết nắng nóng ở thời điểm hiện tại, mình và những anh chị khóa trước cũng đều đã được trải nghiệm. Vậy nên chúng mình rất hiểu cảm giác của các bạn bây giờ. Mình chia sẻ nhưng khó khăn bản thân khi ở đó không phải kể khổ với các bạn. Mình muốn nhắn nhủ với các bạn một điều rằng: “Muốn trưởng thành thì phải trải qua những ngày tháng rèn luyện khắc nhiệt với bản thân. Muốn biết giới hạn của bản thân đến đâu, Israel chính là đất nước cho các bạn câu trả lời thỏa đáng nhất”. Bản thân mình và các bạn khóa trước đã làm được thì cũng không có lí do gì mà các bạn không làm được đúng không? Đừng nản lòng, hãy coi khoảng thời gian này để mình rèn luyện bản thân, đưa bản thân theo lối sống kỷ luật hơn. Những thử thách các bạn đang và sẽ trải qua, nó đều được trả lại bằng những suy nghĩ trưởng thành, chín chắn, sống có mục đích và có trách nhiệm với bản thân mình hơn. Bằng sự trải nghiệm của một người đi trước, mình chỉ mong các bạn hãy sống thật lạc quan, mạnh mẽ và kiên cường. Israel là đất nước xa mạc nở hoa, hãy là chính những bông hoa nở rực rỡ trên vùng đất đầy nắng và gió, là những trái chà là ngọn lịm trên mảnh đất khô cằn đó nhé.

 

Tác giả bài viết: Thu Hương, Cựu sinh viên thực tập nghề tại Israel 2016
Nguồn tin: Mai Thu, TTĐT&PTQT

Bài Viết Liên Quan